Đánh bài

-Cha ơi tại sao con “già” (K-king) lại thua con “một” (z-ách), trong khi nó lại hơn con “mười”?
-Đơn giãn thôi, vì đấy là Vua, còn con 1 là thường dân. Đánh bài hay ở chổ, con bài nhỏ nhất lại có giá trị cao nhất. Người làm ra bộ bài này muốn nhắc chúng ta nhớ rằng dân là gốc, vua phải kiêng dè, vì dân có thể ủng hộ hay lật đổ vua. Chỉ có 1 con K nhưng có tới 55 “nút” (1+2+…+10), khi tất cả tập họp lại thì đương nhiên thắng 3 lá bài J+Q+K (10×3=30).
-Thế tại sao con “hẻo” lại ăn được con “mách”? Mà tại sao con 3 nút lại là nhỏ nhất?
-Hơ,…tại thằng đặt ra cái luật bài “tiến lên” nó quá thâm thúy! Con “mách” chỉ là 1 người, là đàn ông trong nhà, còn con “hai” là 2 người: đó là vợ và con. Vì hai nên thắng một! Trong một đất nước mà lão Vua khôn ngoan muốn trị vì thiên tuế, hắn sẽ cho mọi người có quyền bình đẳng bầu chọn, sau đó sẽ ra các chiêu bài dụ dỗ lòng tham. Cầm chắc sẽ có gấp đôi số phiếu bầu, vì PN thường suy nghĩ ngắn, còn con nít thì chỉ thấy cái lợi trước mắt. Đàn ông dù có giỏi giang, có phản đối và chỉ ra cái sai thì cũng không nhiều bằng số phiếu từ những kẻ ngu dốt kia. Một gia đình khi thành lập sẽ trở nên cực kỳ yếu ớt, vì mọi hoạt động phải chiều theo số đông 2 người kia, phải thõa mãn cho chúng các điều kiện vật chất lẫn tinh thần, nên người đàn ông trong ấy xem như chết rồi. Ở những nước văn minh, kết hôn cực kỳ dễ nhưng ly dị cực kỳ khó khăn, phần thiệt hại luôn về phía đàn ông – chỉ vì chính phủ sợ có thêm một “con ách” tự do chống lại họ.
Trong luật chơi, con “mách” dù yếu nhưng độc lập và ko bao giờ bị “chặt” hay “thúi”, còn con “hẻo” rất nguy hiểm, có thể trở thành gánh nặng phiền toái, có thể bị thua rất đậm nếu phải “đền”. Vì thế nên thay vì gọi nó là “hai” người ta gọi trại đi thành “heo”, nếu xúi quẩy thì thành “hẻo” luôn! Mấy thằng chơi Tiến Lên rất là biết troll! Cầm con “heo” trong tay có chút sung sướng nhưng lại là mục tiêu của những kẻ khác, chúng luôn muốn “thịt” của mình. Giống như có vợ đẹp con ngoan, lúc nào cũng là tầm nhắm của những thằng đàn ông khác, ko nhắm vào vợ thì nhắm vào con. Sợ không dám tung ra, cứ giấu diếm, tới chừng nhìn lại thì…ôi thôi thúi hoắc rồi!
-Thế con là con “hẻo” trong ván bài của cha sao….
-Tuy là mình cầm bài, nhưng đâu phải muốn đánh theo ý được! Phải theo thời cơ, người ít có máu chặt chém, luôn nương theo thế thời mà tới, chỉ mong về nhì,…thì thường ít tai nạn hơn. Điều quan trọng là phải ra cho hết các lá bài, xong sớm thì còn chút thời gian lời để mà làm vài điều nhỏ nhoi, gọi là một tí thắng lợi. Ván bài của cuộc đời quả thật không dễ đánh đâu!

Viết một bình luận