Ăn ngon

Cảm giác ngon miệng là một thứ rất…tương đối. Sống đời SV ở chung các miền đất nước, đứa ăn mặn đứa ưa ngọt, đứa ăn mắm đứa nêm tương, nhưng tất cả đều thống nhất rằng “đói ăn gì cũng ngon!”. Dù là tự nấu tự ăn, nên cũng không tới nỗi mèo tự khen cái đuôi cụt, thằng tôi luôn ăn rất ngon lành đến nỗi ai nhìn cũng thèm. Vì luôn ăn khi đói.

 Biết xài gia vị là một thế mạnh khi tự nấu ăn. Tuy nhiên nếu bỏ nhiều gia vị thì lại rất dỡ. Mỗi món chỉ nên có 1 mùi chính, 1 vị chính. Vd như mùi tỏi phi thì không nên pha thêm hành, vị mặn thì không nên bỏ nhiều đường quá, cay ớt thì không nên bỏ tiêu,..Cái hay của cách này là tôi có thể làm cho món ăn luôn mới lạ: hôm qua tôi ăn cay thì hum nay tôi ăn mướp đắng, mai ăn chua, mốt ăn bột đường, hôm sau nữa thì ăn béo,…nên không bao giờ ngán.

 Thằng tôi siêng đọc nhưng lười tay chân, khi đói mới bắt đầu nghỉ tới cái ăn. Mất 30p sau mới được ăn. Khi nấu tôi có 1 kỷ luật là không ăn khi nấu, chỉ ăn khi đã dọn ra xong. Có nhiều bạn khi nấu nếm hơi nhiều nên sau khi nấu xong đã ngán cái mùi vị, có cảm giác ngán mà cơ thể vẫn chưa đủ no, nên ăn sẽ không ngon.

 Hơn nữa, không ăn cho quá no, vì nếu no quá thì lần sau ăn lại món ấy sẽ không còn biết ngon. Trong bữa ăn, cơm là món chính nên tôi đặc biệt chú trọng khi mua gạo dẽo và thường nấu nhão cho dễ ăn, nhất là khi ăn với các món tương chao hoặc muối đậu muối mè.

 Những năm cuối của thời SV thì tôi bắt đầu hư ra, sau bữa ăn tôi thường ún rựu. Ban đầu thì nếp than, nếp sữa. Sau đó là rựu nho Ninh Thuận rồi tự làm rựu trái cây uống.

 Ban đầu là ăn chung với nhóm anh em kết nghĩa. Sau đó là ăn với rất rất nhiều “người”. Mỗi lần ăn thì tôi khấn thầm:

 -“Xin cảm ơn những chúng sinh hy sinh trong thức ăn này. Thân này của chúng sinh, tâm này của chúng sinh luôn,..”

-“Nguyện xin thức ăn này biến ra rất nhiều để những chúng sinh vô hình quanh đây được chung hưởng, mong mọi người luôn thương yêu nhau,..”

 Sau đó có người khuyên rằng “ăn kiểu này dơ lắm, mày ăn chung với ma quỷ à?”

Thế nhưng trong đời không biết bao nhiêu lần tôi phải ăn khi ngồi trên nước cống thúi, ngồi trên đất trộn phân, ăn món thiu, món độc hại,..

Thế nhưng lúc nào tôi ăn cũng cảm thấy ngon, có lẽ đó là ân huệ của cuộc đời này.

October 19, 2013 at 9:46pm

Viết một bình luận