Áo đẹp, bạn rất tốt nhưng tôi rất tiếc…

Đàn ông bước sang tuổi trung niên chớm già bỗng cảm thấy thèm ăn diện đến lạ lùng. Đi siêu thị thấy áo quần đúng sở thích là cứ muốn mua sắm khi kinh tế đã cho phép – một phần là do yêu cầu của vị trí công việc. Tôi như một kẻ vội vã sống những ngày Hè sót lại, khi những cơn gió Thu đã chực chờ trước cửa.
Nhớ một thời trung học sống với phân bò và sữa chua, một thời đại học lam lũ với màu và mực, rồi thì ra trường sống thiếu thốn quá cũng chẳng nghĩ tới áo quần. Có gia đình rồi càng tệ, nhiều khi muốn mặc một cái áo mình ưa thích chứa đầy kỹ niệm của người xưa. Khi thì do công việc, người ta đem tặng mình những cái áo “dành cho dân làm farm mặc”, lắm món cũng cực kỳ sang trọng. Nhiều cái áo khoác cực tốt, rất mắc tiền mà ng ta chỉ mặc vài lần rồi vì lý do nào đó vất đi – có lẽ cũng không mấy tiếc, vì họ có ngàn bộ như thế. Tôi giặt ủi cẩn thận, xếp vào rương nhưng cũng chưa dám mơ có ngày được mang ra khoác vì đấy là loại trang phục dành cho giới làm việc cao cấp: bác sỹ hay kiến trúc sư hạng rất sang, lương hàng triệu đô. Làm sao một thằng đi làm mướn ngoài đồng với mức lương chưa tới chục đồng có thể vận vào, dù chỉ là để che mưa gió. Rồi người ta cứ cho và số áo quần ấy ngày một nhiều, chất đầy một rương lớn.
Dạo ấy tôi mặc đồ size 34 có khi lớn hơn, những món đồ trữ lại cũng chỉ vừa cỡ ấy, nhỏ quá thì mang cho từ thiện rồi. Trãi qua bao sóng gió trong vài năm, size mặc giãm dần đến 30 rồi 28, đến không còn cỡ nữa phải thắt nịt vào vì chả ai lại may đồ công nghiệp cho người ốm thế. Toàn bộ áo quần phải thay hết, từ L xuống XS, vứt thùng rác thì tiếc mà giữ thì chật nhà, cho không ai lấy vì…có ai nghèo hơn mình nữa đâu. Tự đi mua sắm mới biết tốn kém, lớn thuyền thì lớn sóng. Ngày mình không tiền thì mặc đồ cũ chả tốn xu nào, giờ rớ vào cái áo nào cũng tầm 20-50 đồng, đồ công sở càng mắc, mà cái thứ mình thích chả món nào dưới hàng trăm cả! Bọn chúng biết kinh doanh lắm, cái thứ không cần size thì rất rẽ, mà cái món nào đòi hỏi đúng size lại mắc gấp nhiều lần – anh muốn đẹp thì phải chi ra thôi.
Thế là nhớ tới mớ hàng hiệu dạo trước, hy vọng có món nào mặc vừa. Soạn ra một đống, nhớ tới câu “anh rất tốt nhưng em rất tiếc..” mà mình bật cười, vì chẳng thử vừa món nào cả. Những thứ ngày trước mình ao ước có cơ hội mặc, kiểu phối màu ấy, chất liệu vải ấy,…giờ cầm vào thấy sến sến ghê ghê. Mặc vào càng thấy xấu và giống pê-đê. Mới hay người ta lấy áo đẹp và sang để che cái xấu của thân mập xấu xí, còn mình thì tìm áo quần để nhấn sự khỏe mạnh rắn chắc, nên thứ nào càng đơn giãn thì càng hợp, dị ứng thứ lòe loẹt giả tạo. Đơn giãn mà đẹp thì giá đụng nóc nhà, cũng đành chịu chứ chả lẽ phơi da ra ngoài. Dành cả một buổi soạn lại mấy cái rương, sau đó chở cả xe đi tặng từ thiện, tiếc thời gian và không gian chứa mấy thứ này. Càng đau hơn khi cái kẻ từng thiếu thốn như mình lại phải mang áo đẹp tặng cho người khác! Có lẽ nơi nhận họ sẽ vui lắm, hàng hiệu còn mới toang mà. Sẽ có người mặc vừa, sẽ có người cảm thấy hạnh phúc vì phù hợp, vì may mắn. Còn tôi cũng thanh thản, căn phòng chật được thêm không gian, tự nhủ thầm rằng sẽ không bao giờ chứa thêm áo quần cũ nữa.
Có những bộ đồ rất tốt, xứng đáng được nằm trong tủ kệ sang trọng, nơi căn nhà bạc triệu hoặc được khoác lên người những công tử cô chiêu đại gia. Trên cái giá áo máng đầu cửa sổ, tôi chỉ treo đúng vài bộ đủ mặc, thích hợp. Những bộ ấy sẽ theo tôi đi làm, đóng góp vật chất cho xã hội. Vài bộ sẽ cùng tôi đem niềm vui tới cho người khác, hoặc đơn giãn là giữ ấm trái tim cô đơn trong mùa Đông sắp tới. Tôi đã đổi size và đổi tầm, áo đẹp ạ, bạn rất tốt nhưng tôi sẽ không tiếc nữa đâu.

2 bình luận về “Áo đẹp, bạn rất tốt nhưng tôi rất tiếc…

Viết một bình luận