một phương pháp chữa bệnh

Ít nhiều gì chúng ta cũng nghe nói rằng có những người có khả năng đặc biệt trên khắp nước VN này. Nhiều người có thể chữa hết những bệnh lạ mà y học bó tay, nhưng chính quyền cũng ra sức cấm vì cho rằng có quá nhiều trò lừa bịp.

 Chúng ta nghe nói Chúa Jesus dùng tay để chữa khỏi cho người mù, người bệnh cùi, và một thiếu nữ bị băng huyết chỉ cần chạm vạt áo của Ngài là khỏi bệnh.

 Chúng ta nghe một trong những danh hiệu của Phật là Thầy Chữa Bệnh. 

Vậy bạn sẽ tin không khi có người chỉ cần đặt tay có thể chữa khỏi những bệnh nan y ? 

Kỳ lạ hơn nữa là họ không lấy tiền, không đòi hỏi gì, tự chịu chi phí đến, và có khi về tay không. Khi về họ còn cảm ơn gia chủ “đã cho chúng tôi cơ hội tu tập”.

 Những người ấy trông rất…tầm thường. Nhưng chỉ trong cái đặt tay, họ đã hành rất nhiều pháp Phật. Và cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi bệnh nhân khỏe lại.

 Họ nghe có người bệnh, chỉ cần mở lời là họ tới, không cần năn nỉ thỉnh cầu hay “ra giá”. Đó là hạnh Quán Âm.

 Phương tiện và xăng, họ phải tốn, xa mấy cũng phải đi. Đó là tài thí

Có bệnh phải trị ngày 2 lần, 30p/lần suốt 1 tháng, họ không bỏ lần nào. Bệnh nguy hiểm vẫn đến, không sợ lây. Đó là thân thí

Suốt thời gian chữa bệnh, họ gây cảm tình với bệnh nhân qua cách làm việc tận tụy, an ủi nỗi lo của bệnh nhân, giúp bệnh nhân tăng trưởng từ bi,..đó là vô úy thí

 Bệnh ngày càng thuyên giảm, thầy chữa nhờ vào lòng tin mà hướng thiện bệnh nhân, tùy căn cơ mà dạy pháp tu. Họ cố khuyên người thân trong nhà tu thiện để chuyển nghiệp dùm người bệnh, đó là pháp thí.

 Tuy là thầy chữa mà không bao giờ nhận tiếng Thầy, rũi bệnh có hết thì chỉ nhận làm “cái máng xối, ai chữa chứ không phải tôi”, đó là tinh thần Kim Cang Bát Nhã. 

Đưa tay vào nhận trược bệnh để khi về nhà phải “xã trược”, đó là tinh thần từ bi, nhận và chuyển nghiệp dùm người khác.

Lắng nghe người bệnh để giải tỏa nỗi niềm của họ, đó là hạnh lắng nghe để thương.

 Rất nhiều ca bệnh là sự nợ vay trả của bệnh nhân và “ai đó”, người chữa phải đứng cửa giữa hòa giải, chứ không thể can đỡ cho bên nào. Để rồi khuyên “người kia” đi tu tập, bỏ hận thù theo lời Phật dạy “lấy oán báo oán càng thêm oán, lấy ân báo oán oán tự tiêu”.

Tuy đã có tha lực hỗ trợ, những người chữa bệnh phải tự trang bị cho mình những “kiến thức phụ” về rất nhiều môn Đông Y, Tây Y, Massage, Yoga, Khí Công,..

 Đôi khi phải dùng pháp cứng rắn, phải có ấn chú Mật Tông để thị uy lực, những người này phải biết Thiền-Tịnh-Mật kết hợp. Hàng ngày phải Thiền theo Minh Sát, tụng mantra và biết về Tịnh Độ vì đó là pháp dễ truyền dạy nhất.

 Những người chữa bệnh là những người hiểu rõ nhất “bệnh là gì ?”.

Bệnh mà không bệnh, không bệnh vậy mà bệnh !

Tại sao có bệnh, và đã chấp nhận có bệnh tức là có cách chữa.

Còn không bệnh thì …bó tay hết thuốc.

 Bệnh có chữa là có hết, không nhiều thì ít.Mà không chữa cũng hết, chết là hết bệnh.

Chỉ có điều, nhiều người có những cái bệnh không chết.

Thân đã chết mà bệnh còn mang theo.

 (Tháng 7, nhớ anh em, post lại bài này)

August 20, 2010 at 11:33pm

Viết một bình luận