Trà nhàn

Thằng tôi luôn mơ ước đc mở một quán trà be bé, chừng đủ 1 cái bàn và bộ ấm nước, thế là đủ cho một “hàng chè” bé tí. Dĩ nhiên là nó portable đến nỗi có thể setup ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào, ko sợ…thuế vụ.Khách hàng của tôi là những người bạn, từ tri kỷ cho đến mới gặp lần đầu. Có thân sơ thì có chủ khách, mà cũng khi vào câu chuyện “tám sôi nổi” thì chẳng còn biết ai là “thượng đế” ai là waiter…

Tôi đặt tên cái quán tí hon ấy một chữ Trà.

Sẽ có người hỏi:

-Sao ko phải là Trà – Đạo?

Đã từng có Võ Đạo, Kiếm Đạo, Phật Đạo, Trà Đạo, Fuck Đạo (KamaSutra),..thì cũng sẽ có Tửu Đạo, Cafe Đạo, Game Đạo và Killer Đạo (terrorist).

Tôi chỉ phục vụ trà, còn uống thế nào là tùy khách.

Chỉ là phân biệt giữa quán Trà và quán bán Cafe, Bia,.. Uống trà và cafe thì tỉnh ngủ, còn ún bia và rựu thì nằm say bí tỉ. Thế nhưng cũng có nhìu ng ún trà và cafe thì vẫn cứ ngủ tốt (thằng tui) và ún rựu nhìu vẫn cứ tĩnh weo trong nỗi sầu.

Ún trà để tỉnh ngủ chứ chả phải để tỉnh thức.

Nếu đặt tên cho dài thêm thì tôi sẽ chọn Trà Nhàn.

Vì ai ún trà thì cũng là đang nhàn rỗi. Dù là đang quỳ gối thẳng lưng theo Trà Nhật hay ngả lưng bên bờ ruộng với cái phích trà vỏ dừa, dù là ngồi ghế hay ngồi sàn dựa gối thoải mái, thì uống trà là lúc đang vô sự.

Cái “hàng trà” bé tí của tui bán nước trà kèm theo một tí nhàn rỗi. Chút nhàn rỗi ấy là thứ Xa Xỉ Phẩm trong thời đại này.

Niềm đam mê trà của tui chỉ thua ng…trồng trà chút xíu, nhưng tui ghét nhất cái hình ảnh nhà Sư nhâm nhi chén trà mà bảo nó là Thiền là Phật Đạo rùi bày vẻ ra nào là thế này thế nọ.

Khi một thú chơi đc nâng lên cao thì nó thành ra Nghệ thuật. Như cây cảnh thì có Hoa Đạo, đánh lộn thì có Võ Đạo, đâm chém thì có Kiếm đạo, Cung đạo,..blablabla

Thì uống trà mà cầu kỳ hoa mỹ thì cũng thành Trà Đạo.Nhưng nếu đánh đồng chữ Đạo ở trên với Đạo Phật thì…oan cho cụ Thích Ca quá. Phật Thích Ca dạy Bát Chánh Đạo ko có cái nào là Trà Chánh hết! Thời Đức Phật chẳng có vị tỳ-kheo nào đc nhâm nhi trà cả, mà nó còn là đại giới: hưởng thụ.

…Ái duyên Thủ, Thủ duyên Hữu,..

Trà cũng sanh ghiền, chả khác Rựu là bao. Nghiền trà thì cũng như nghiền thuốc lá thui.

Thế nhưng nghiền chấp cái “Đạo vị” kia mới thật là đáng sợ hơn nhiều lần.

Sẽ có những vị Trà Sư phản đối: Nhiều vị Thiền Sư Nhật Bản và TQ cũng ún trà đấy thôi, nhiều ng đã ngộ Đạo.

Thế ngộ Đạo rùi họ vẫn còn ún trà nữa không?

Trà và nghi thức chỉ là phương tiện để đưa tới tỉnh giác, như chiếc bè, như ngón tay,..

Tỉnh giác ko phải là để hưởng thụ cái tỉnh giác ấy, để rùi lại thất niệm, lại phải…uống trà tiếp!

Trà cho bác nông dân đang khát nước hay cho…trâu uống ko phí, vì nó giúp cho đã cơn khát, để có sức lao động. Còn trà cho các vị “thiền sư hưởng thụ” kia quả là phí phạm.

-Thía, quán trà của anh có Đạo ko?

Đạo ở đâu mà chả có, đạo dưới chân chúng ta. Trà có thể bán, Nhàn có thể mua, nhưng Đạo ko thể bán cũng ko thể mua.

Thưở tôi mới biết tới cái gọi là quán trà, có một anh từng nói “cứ ngồi dựa sao cho thoải mái nhất, rùi ực 1 ngụm…”, với cái suy nghĩ nông cạn của thằng tui, thì đó là Đạo.

Rót trà ra ly, chờ nó nguội tí.

Khi nóng sôi thì chẳng thể uống đc.

Trà nóng hay ta nóng?

Thư giãn đừng chờ đợi.

Cũng đừng để ngội quá mất ngon.

Đưa lên cổ, ực một phát. Đó là thần thông đấy, cái đống xương thịt kia mà làm đc 1 cử động có chủ ý, quả là mầu nhiệm.

Ly trà trống rùi đầy, đầy rùi vơi.

Nước trà biến mất đã đi đâu?

Khách đến rùi đi, người sanh rùi chết, họ đến từ đâu và về đâu?

Trà trong ly trước ly sau vẫn mang hình cái ly, tuy có đậm nhạt khác nhau vẫn là nước trà.

Nước trà tan trong thân thể bạn, nó ko còn hình cái ly chứa nó nữa, mà ngấm vào từng tế bào, rùi bay hơi hay đc thải xuống…toalét.

Nhưng nó vẫn làm nhiệm vụ của nó. Dù là giải khát, giải độc hay…tưới cây.

Chúng ta cũng đang làm nhiệm vụ đấy thôi. Hãy làm cho tốt nhé.

Trà đã hết, Đạo đã thông, thì đứng dậy mà ra về, ngồi lại làm gì nữa cho lâu.

Hãy để nước trà làm nhiệm vụ của nó, còn ta làm nhiệm vụ của ta.

Hãy để thân đc khỏe mạnh, tâm đc sáng suốt, và hoạt động có hiệu quả, có ích cho cuộc đời.

Còn thở thì còn …yêu, hết thở thì cứ để nó tự làm.

Trà tan trong thân thể, còn thân ta tan trong đất.

Tâm hòa vào vô cùng.

 

Cũng như ly trà uống rồi vậy.