Vậy là có thêm một thành viên nữa trong nhà, chó tới nhà giàu thì sướng mà tới nhà nghèo thì cùng chịu khổ với nhau. Chú chó con này trông mập mạp và “có học”, chẳng biết lý do gì mà đứng trước cửa của club bóng bàn hoài không chịu đi. Tuy đói meo nhưng vẫn thích giỡn với bọn trẻ, 3-4 đứa đòi đem về nuôi nhưng đều nhận được lý do từ chối – rất chính đáng từ phụ huynh. Con mình cũng đi không nổi, cứ nài nỉ hoài, thế là mình ra điều kiện: nếu nó chịu ăn cốm rang thì sẽ tìm cách – chó phải ăn như chủ, ăn thịt bò ai dám nuôi. Nào ngờ nó ăn sạch bắp rang và uống hết một chén nước, hóa ra nó đói mấy ngày nay rồi, chắc là lạc chủ lâu lắm. Loại này không phải là thứ mắc tiền, cũng không to lớn hung dữ lắm, đem về cho ăn cơm trộn đậu với rau cải, nó ăn sạch – thế là phải duyên nợ với nhau rồi.
Nhưng đó là một con chó rất khôn, chỉ trong 3 ngày đã biết lạ quen và có chỗ ngủ ngoài hiên, biết đi tiêu tiểu đúng nơi và biết nghe tên của nó. Có thể ra lệnh cho ngồi hoặc nằm xuống, đòi cái gì không được thì buông chứ không làm khó. Vậy là lần đầu tiên mình có một con chó… Tây, ngoan và biết chơi giỡn giống như trong film vậy. Người ta nói “giúp thú, thú trả ơn,..” ai cho con chó đói ăn thì sẽ là bạn của nó suốt đời. Vòng đời loài chó cũng hơn 10 năm, nhưng đó là một thời gian dài nhiều thay đổi lắm, nhất là với những kẻ “mất gốc” như mình. Nuôi thêm con chó tức là đặt thân phận của mình thấp hơn một bậc nữa, ở cái xứ mà chó quý hơn đàn ông, nhất là đàn ông da vàng. Chó không có bảo hiểm, rủi bệnh thì tốn đủ thứ tiền, còn hơn chu cấp cho một đứa con.
Ờ thì mày cũng có một mái nhà và 3 bữa, còn tương lai ai biết được. Thân phận của một người rời bỏ quê hương cố bám lại xứ Úc, còn tệ hơn là một thứ con ghẻ, không một quyền lợi gì mà còn có thể bị đuổi về bất cứ lúc nào. Con chó lạc chủ còn có thể mang lên Council hoặc ra Pets shop, thế nào cũng có cái ăn chốn ở, chỉ thiếu bạn thôi. Còn con người thì sao? Tôi có nhiều người bạn đang sống ở xứ “thiên đường mù” và mơ tưởng tới một nơi tươi sáng hơn, đó là ước mơ chính đáng lắm. Sống trong gia đình mà cha mẹ tệ bạc ăn nhậu không lo lắng cho đàn con, lại còn vắt kiệt và đánh đập chúng nữa thì ai mà chẳng phẩn uất. Nhưng dù sao đi nữa thì đó cũng là nơi cuối cùng để trở về, cha mẹ có tệ bạc thì vẫn còn giành cho con một chổ ngủ, trên đầu con chó. Nơi xứ người cười nói xởi lởi, nhưng chỉ cần trở mặt một cái là lọt tuốt xuống đáy, còn tệ hơn tội phạm. Tội giết người bên Úc còn được có chổ ở đàng hoàng, police không dám nói nặng lời nữa. Công dân tốt chưa chắc được xem trọng, chỉ sơ xãy là người ta có cớ để đuổi về nước, như cái thứ cùi hủi dịch hạch sợ bị lây lan. Đó là một xã hội bất ổn ngay từ gốc, dù phồn vinh nhưng cực kỳ dễ đổ vỡ.
Nhưng dù là như phải đi trên băng mỏng, thanh đao treo lơ lửng trên đầu, với con người thì phải sợ, còn với con chó thì chỉ cần một cái thùng đầy nùi ghẻ và cơm đủ no. Con chó vô tư không bao giờ biết lo, không bao giờ phải đau lòng, chỉ có cuộc sống lạc quan ăn ngủ và chơi . Xem ra mình còn phải học ở con nhó nhiều lắm.
26-09-14