Mỗi năm, cứ sau lễ Tình Nhân là mình có chocolate ăn đã cái miệng lun. Phần vì gầy teo, phần vì lao động nhiều nên bao nhiu calori chẳng thể làm mình mập lên. Mấy chị em, cô dì phụ nữ nói chung, cứ lén lén đưa một loạt nào là hoa hồng làm bằng chocolate rồi các dạng khác quà tặng khác cũng bằng chocolate. Bảo ăn dùm đi vì các chị em chả ai muốn tăng cân, mỡ máu cao hoặc linh tinh đủ thứ bệnh liên quan tới đường và sữa.
Nghĩa là họ muốn mình giải quyết cho khuất mắt dùm những món quà mà bây giờ đã hết giá trị lợi dụng. Sau khi người ta tặng xong, kiss và quất nhau chán chê rồi nhưng chẳng ai muốn ăn cái thứ đắng đắng ấy.
Như cái vé xem phim, cầm nó để vào rạp, xem xong thì vứt vào sọt rác.
Bỏ thì sợ tội hủy của, thế là thằng bé cũng được hưởng sái…cúng dường. Có thể nói đó là những cục chocolate ngon nhất, vì mắc và hiếm, và vì ăn mà chẳng phải lo…trả nợ.
Và cảm giác được “hưởng” cái thứ đặc biệt này cũng rất là…Aesop! – “cái lưỡi của Aesop”, tốt đẹp nhất mà tệ bạc nhất cũng chính là nó. Những món quà của ngày Tình Nhân cũng có số phận bạc bẽo như cái thứ mà nó vinh danh: Tình Yêu
19-02-14