– Cha ơi hãy tới đây xem cái cây của con, đây là nhà của con kiến, kia là bàn ăn của những chú lùn, con đã trang trí chúng cả buổi chiều…
– Đó là cây mọc trong vườn nhà người ta, những thứ con mất công tạo ra, rồi cũng là rác dưới mắt người khác và sẽ bị dẹp đi.
– Con muốn có một cái cây to của riêng con, ngoài công viên có nhiều lắm, con sẽ lấy một cây và viết tên con trên đó.
– Đúng là không ai dọn mất, nhưng đó không phải là cây “của con”, cho dù là cây con trồng trên đất sân nhà của con. Con chim xây tổ trên cây, con kiến làm ổ dưới gốc, chúng cũng nói đây là cây của chúng. Hơn nữa, những sinh vật hít khí oxy từ cây, chúng cũng bảo rằng cây xanh trên Trái Đất này là tài sản của chung.
Thật là sai lầm nếu ai đó bảo rằng cây trên đất là của họ, và họ có quyền chặt bỏ nó tùy thích. Những ai chặt cây rừng là những kẻ cắp tội nặng nhất nhì trên hành tinh này, vì ăn cắp chẳng phải của một người mà là của mấy tỉ người đang sống, tỉ tỉ sinh vật và hằng hà sa số chúng sinh những thế hệ tiếp theo sau.
……………..
– Cha con chúng ta chỉ ở trọ, tại sao cha lại trồng nhiều cây trên đất vườn người khác? Rồi chúng ta sẽ dọn đi, nhưng đâu thể đào lên những cây ấy mang theo?
– Có một thực tế mà ít ai chấp nhận là, tất cả chúng ta đều là những người ở trọ! Cho nên cũng chẳng có gì khác nhau nếu chúng ta trồng cây trong vườn “nhà của mình” hay “vườn nhà trọ”, bởi vì rồi cũng chẳng ai có thể mang theo bất cứ thứ gì.
Điều khác nhau là, những người khác sau khi rời đi thì để lại một khu vườn trơ trụi, còn chúng ta để lại một khu vườn xanh tươi đầy hoa trái.
Con hãy nhìn ngôi nhà này, đã nhiều người đến và đi, nó ngày càng mục nát vì những ng tới đây đều sống như những “khách trọ”: chẳng có một chút trách nhiệm nào trên những tài sản mà họ thuê mượn, họ sống và ra đi như những khách trọ tầm thường hoặc tệ bạc. Trái có thì họ hái, còn cây chẳng phải của họ nên chẳng cần tưới hay bón phân. Họ tìm cách trục lợi nhiều nhất từ những thứ đang có, kể cả chặt cây hoặc tháo dỡ những thứ trong nhà. Đến khi nhà hư nát thì họ bỏ đi hoặc bị đuổi đi trước đó.
Họ mãi mãi là những kẻ trọ tệ bạc.
Chúng ta cũng là những người khách trọ, trong tay chẳng có gì ngoài những thứ vay mượn, nhưng chúng ta có trách nhiệm với tất cả mọi thứ, cứ như chúng ta là người chủ thực thụ. Chúng ta bón phân, tưới và trồng thêm hoa cho khu vườn thêm đẹp.
Chúng ta sửa lại căn nhà để những người tới sau được tiện nghi hơn. Chúng ta yêu quý nâng niu mọi thứ như người chủ của chúng vẫn làm. Dù rằng sẽ ra đi nhưng chúng ta luôn sống như người chủ.
Vì thế dù ra đi và sống ở bất kỳ nơi nào khác, chúng ta cũng luôn là chủ nhân.
………………..
– Thế là thế nào khi những thứ của ta lại là của chung, nhưng lại làm chủ những thứ mà ta vay mượn?
– Đúng vậy đó. Khi đem cái ta làm việc cho mọi người, thì nó là của chung mất rồi. Nhưng cái mà chẳng ai có quyền hành gì, sẽ bỏ lại, mà người ta gọi là thân-tâm, thì chúng ta lại là ông chủ.
12-02-14