Nơi một chùa nhỏ, có chú tiểu
Giờ đọc kinh mà tâm ý theo kinh
Chợt hỏi thầy, sao chỗ này khó hiểu
Thầy hiền từ: ra quét lá đi con.
Tưởng bị trách, tiểu buồn đi lấy chổi
Lá bay bay và chú đứng im lìm
kìa một chiếc bay vèo qua trước mặt
rơi vào trong luồng suy nghĩ mênh mông
Ô khi nãy vừa đây là chiếc lá
mà bây giờ chỉ khoảng trống hư vô?
Là không đó, mà sao tâm vẫn giữ
Vẫn lưu tình một ảo ảnh vụt qua?
Ngước nhìn lên, Phật đang cười với nó.
Tờ kinh xưa chỉ đợi có con thôi
Con không bắt, lời cũng rơi như lá
Bay một lần là vụt mất thiên thu.
(Tặng bạn Hằng Nguyễn)
July 14, 2012 at 12:20am