Hờ hờ, hum nay lễ lớn gọi là Vu lan. Mình còn đủ ba mẹ nên cũng chẳng có bị “tội nghiệp”. Hoa hồng đỏ hay trắng nở đầy vườn, nghĩ lại từ hồi có bài hát “…một bông hồng cho anh, một bông hồng cho em và một bông hồng cho những ai đang còn mẹ…” mới có cái chuyện cài hoa hồng, rồi sinh ra nào là hoa đỏ hoa trắng, hoa…xanh. Rồi cái vụ cài hoa này sẽ thành…truyền thống, thành kinh sách và trở thành…đạo Phật.
Nghĩ cũng tội ông Phật, có ngờ đâu những người theo mình lại mang cái tên “Phật tử”, nghĩa là…con Phật, hoặc là…Phật chết. Vì Phật chết rồi mới có chuyện người ta bày vẽ ra đủ thứ chuyện rồi bắt mọi người tin rằng “đó là Phật pháp”.
Tháng Bãy nghìn rằm xá tội vong thân…
Người ta bày rằng cha mẹ nhiều kiếp tội nặng lắm, bị đày ở địa ngục đó…
Người ta bày rằng bà Thanh Đề là mẹ ngài Kiền Liên, và ngài KL phải “cúng dường trai tăng” để chuộc lỗi cho mẹ.
Thế cho nên rằm tháng Bãy phải lên chùa cúng tiền cúng gạo, hay mời thầy về nhà cúng cho thầy.
Và những điều này được gán cho 2 chữ “đạo Phật”.
Nghĩ tới chuyện cha mẹ nhiều kiếp của mình đang bị đọa địa ngục mà thấy hài hước quá. Thế mình cũng từng là cha mẹ của nhiều người khác, sao mình không bị đọa địa ngục nhỉ?
Và chuyện ngài KL tự nhiên có mẹ ở…VN nghe cũng buồn cười, thế mà người ta cứ tin đấy!
Và vì tin nên người ta mới thấy an ủi.
Cúng gạo tiền cho thầy thì tội cũng tan hay sao?
Cha mẹ sống trong ta đấy, lo mà sống cho tốt.
August 13, 2011 at 11:56pm