Chuyện cổ phương Tây kể về vua Salomon như một vì vua anh minh, như Nghêu – Thuấn bên Tàu vậy.
Lần đó, có một kẻ giàu lôi thằng ăn trộm đến trước mặt vua, đòi vua phải chặt tay tên trộm theo luật pháp vì tội ăn cắp.
-“Đây là một kẻ làm nhục quốc gia của Ngài – người giàu ấy nói – một kẻ trộm cướp đê tiện xấu xa. Hắn không làm gì cả, không lao động, không học hành, chỉ chăm vào việc trộm lấy tiền của tôi. Hắn trộm không biết lần này là lần thứ mấy trăm rồi. Tôi quyết tâm theo dõi và bắt được hắn. Kính mong đức Vua anh minh trừng phạt hắn làm gương cho xã hội ạ!”
Tất cả nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, tên trộm không chối cãi gì nữa. Vua hỏi “mi còn gì để nói?”
Tên trộm cúi đầu khóc, thưa rằng:
-“Xin đức Vua hãy nghe tôi kể. Lúc đầu, tôi là một người lương thiện, cũng chăm chỉ làm để xây dựng cuộc đời. Thế rồi ngày nọ, tay nhà giàu kia muốn tìm một người để giữ hộ kho tiền, vì ông giàu quá không quản lý hết.
Thế là ông ta giao tôi làm việc ấy. Việc giữ của không phải dễ, tự dưng trong tay có cả đống vàng mà gia chủ cũng không hề đếm kỹ, tôi bèn lấy ra một chút để tiêu xài. Thoạt đầu tôi lấy ít, lão ta không hề biết. Sau đó tôi quen dần và cũng cần nhiều tiền hơn, tôi phải bày ra cách này cách nọ để lão bỏ thêm tiền vào kho. Tôi phải vẽ vời ra các khoảng cho vay và số lời đễ lão ham thích. Tôi bắt đầu biết hưởng thụ, cờ bạc, tiêu pha trên cái đống tiền không phải của tôi ấy. Tôi dần trở nên hư hỏng và càng cần nhiều tiền hơn. Nhiều người trong nhà cũng nghi ngờ và mách với lão kia nhưng tôi tìm cách bịt miệng hoặc thủ tiêu họ. Cho đến một ngày trong kho chẳng còn gì ngoài mớ giấy tờ cho vay “ma” mà tôi bày ra.Từ một người tốt, tôi đã trở thành cờ bạc, nghiện ngập,…trộm cướp và mafia như vậy đấy. Tất cả chỉ vì sự dễ dãi và giàu có của lão ta.
Tội của tôi là tội ăn trộm, tội diệt khẩu. Tôi xứng đáng bị chặt tay.
Còn lão nhà giàu kia, lão đã biến tôi thành ra thế này. Đã biến một công dân tốt thành kẻ xấu xa cho xã hội, lão ta đáng bị chặt cái gì đây?”
Truyện kết thúc ngang đây, không biết vua Salomon có chặt tay tên trộm, hay chặt đầu kẻ nhà giàu không biết giữ của kia. Rõ ràng kẻ có tội nặng hơn chính là tay nhà giàu nọ.
Cũng vì cái nghiệp…chưỡi các thầy chùa, một hôm tôi nằm mơ thấy bị lôi đầu xuống Địa Ngục.
Diêm Vương phán: “Hôm nay ta…khai trương thêm 2 tầng địa ngục mới, là ngục thứ 19 và 20, mà các ngươi là những người sẽ xuống đó…tạm trú ít lâu. Tầng 19 dành cho các vị mà các ngươi tố cáo là “giả tu”. Còn tầng thứ 20 này dành cho các ngươi đấy. Chính các ngươi là người tạo điều kiện cho bọn chúng hư hỏng. Chính các ngươi vì tham cái phước báu ảo, đã cúng rất nhiều tiền, tiếp tay cho bọn chúng ăn hưởng rồi bày vẽ ra thêm nhiều trò móc túi khác.
Chính các người mới có tội còn nặng hơn hết cả!” Thế là Diêm Vương bấm nút 1 phát, tôi té ngay xuống…giường, giật mình tỉnh dậy, mồ hôi hột đầy trán.
Chắp tay tôi nguyện với lòng, khi nào thành…tổng thống, việc đầu tiên tôi làm là bắt chước nhà Lê, giải tán hết chùa chiền, cắt hết mọi quyền lợi, bắt tăng ni hoàn tục hết. Có như vậy mới thấy ai là thật tu, ai là tu…hú!
Alamen đà…lạt, Alibaba,..xin các ngài tha lỗi cho con…
January 14, 2011 at 12:14am