-Đài khí tượng nói rằng tuần sau sẽ có mưa, cha vẫn tưới cỏ làm gì?
-Tuần sau cha sẽ dẫn con đi ăn nhà hàng, vậy con nhịn từ hôm nay nhé?
-Không đâu, con sẽ đói chết mất!
-Thì những cây cỏ này cũng vậy, nếu chỉ trông vào trời thì chúng chết khô từ lâu rồi. Cỏ cây có năng lực gọi mưa, vì chúng làm không khí ẩm và nặng. Khi chiều xuống, nhiệt độ hạ thì khối khí này hạ thấp xuống, kéo theo các đám mây hơi nước khác, tạo thành mưa sương. Chính vì có chút nước ấy, các lộc non mới dũng cảm nhú ra, cây thoát hơi nước nhiều hơn và cần nước nhiều hơn, kéo theo mưa cũng lớn hơn.
Nếu chẳng có chút nước ban đầu thì chúng sẽ bảo vệ chút vốn ít ỏi đang có, chẳng dám tạo ra khí ẩm, vì quen khô hạn nên cây cũng chẳng cần gọi mưa.
Một người tập nhịn ăn, trong ngày đầu sẽ đói ghê lắm, thèm ăn lắm. Nhưng sau đó ít ngày thì cơ thể anh ta quen và thích nghi dần, cảm giác đói cũng mất dần đi, tuy yếu sức nhưng không có nhu cầu ăn. Cứ thế, người này sẽ nhịn ăn cho tới khi chết mà không có cảm giác thiếu đói nào.
Ở những nhà tù trại giam, ban đầu người ấy đau khổ vì mất tự do và quyền con người. Rồi dần dần họ quên mất cái nhu cầu căn bản ấy, cho tới lúc họ chấp nhận cuộc sống tù đày chung thân.
Muốn cho một người ham học, phải cung cấp cho người ấy những kiến thức nền tảng trước thì người ấy mới có niềm đam mê vươn tới tầm cao hơn.
Làm giàu cũng thế, nếu chẳng biết chút ít giá trị của đồng tiền, chẳng ai lại chịu cực khổ để cày cuốc.
Nếu chẳng có một sự mầu nhiệm nào ở những bước đầu con đường đạo, sẽ chẳng ai có đủ ý chí vượt qua các chướng ngại.
Các nhà chính trị xôi thịt, các lãnh đạo tôn giáo,..họ cũng như đài khí tượng: vẽ ra một tương lai tươi đẹp ở xa phía trước, nhưng chẳng có gì là bảo đảm. Cũng như sẽ chẳng có mưa, nếu không có hơi nước bốc lên. Vậy ai sẽ chịu đổ ra chút nước ban đầu?
Chẳng phải chính trị gia, cũng chẳng phải các nhà truyền giáo.
Nắng mưa là chuyện của trời, nhưng để cho nó xãy ra thì chúng ta phải làm trước.
Nếu nhịn từ hôm nay, thì tuần sau có đi nhà hàng cũng vô ích.
12-03-14