Thuở tập tành hư hỏng, được các tiền bối đáng kính dạy rằng phải thả vào ly vang đỏ một viên xí muội cho nó “sành điệu”. Vang đỏ Dalat được cho là ngon ở VN, với thằng bé lúc ấy chỉ là một loại nước màu vừa chát vừa hôi cay. Vậy mà có cục xí muội vào nó dễ uống hơn hẵn, nhờ có vị mặn chua đánh lừa vị chát và mùi rựu.
Nhờ cách “phương tiện” này mà các chai vang Ninh Thuận, Dalat, rựu nho, chuối hột,..trở thành tâm điểm của những cuộc vui thời sinh viên, để dẫn chất cồn đi vào máu làm ngu ngu cái đầu.
Tiền đâu mà uống rựu ngon? Vang đỏ trắng thì chỉ có mấy loại, chẳng biết thế nào là hàng nhái, vì giả thật gì uống cũng như nhau. Mấy chai rựu “ngoại” trong siêu thị bán, chỉ có cái vỏ. Có tiền cũng chẳng mua dc gì, trừ bọn cớm kẹ may ra mới có hàng ngon bằng cách luộc đồ của tụi nước ngoài về.
Còn rựu đặc sản VN, tự ta khen ta cũng chỉ dc vài loại, chủ yếu là chưng cất từ nếp hay gạo, hoặc ngâm thuốc này con kia.
Thành thật mà nói, nếu biết cách nấu và chế biến thì có thể làm ra những loại rựu ngon hơn nước ngoài nữa, nhưng rồi có ai biết thưởng thức đâu. Chuối hột khô đem nướng vàng hạ thổ, ngâm rựu gạo nước nhất, chừng 1 năm thôi là đậm đà hơn cả Coniac. Nhưng người ta cứ thích uống cái thứ nước lã pha cồn, được múc ra từ cái hũ có mấy miếng xác chuối! Họ thích ngâm rựu cái cục đậu hũ trong đầu hơn là thưởng thức cái thơm ngon trong rựu!
Thằng tui bỏ một viên xí mụi vào ly rựu vang Úc, loại phổ thông mà các gia đình thường làm rựu khai vị khi ăn thịt bò. Thế mới hiểu tại sao rựu vang ở VN phải có xí mụi, trong khi rựu nước ngoài chỉ cần uống một chút xíu, tráng đáy ly.
Uống xong, thằng tui khóc.
Chẳng biết vì tiếc viên xí mụi, hay tiếc ly rựu trở nên quá dỡ.
Hay là tiếc cho cả mấy chục triệu người Việt Nam.
Cái điều bình thường ấy, bao giờ dân tôi mới được?
06-03-14