Tôi nhớ một câu chuyện xưa, không biết tác giả là ai, ông ta có tận mắt chứng kiến hay chỉ nghe người khác kể lại. Và tôi cũng không nhớ chính xác đã nghe kể lại từ ai nữa.
Chuyện xưa kể như vầy:
Từ hồi xưa xưa xưa lắm,
Ở một làng nọ, có một ngôi chùa. Như bao ngôi chùa khác, cũng có Sư Phụ và đệ tử.
Một hôm có một Phật sự gì đó, Thầy trò dẫn nhau qua làng khác du hoá, băng qua con sông lớn.
Đang đi qua cầu – loại cầu khỉ Miền Nam rất nhỏ, đi như đu dây – thì có một cô gái té xuống sông.
Không thầy nào có thể làm gì được, vì trên vai mang kinh sách, thân mặc áo casa, lại mang trọng giới không thể …ôm dìu một người nữ vào bờ.
Khi cả đoàn còn đang bối rối hoang mang, có Thầy còn chắp tay niệm Bồ tát cầu gia hộ, có Thầy niệm Phật dùm người bất hạnh kia, chắc niệm trước, khi nào cô ta vừa chết là vãn sanh liền.
Thì có một ông thầy nọ vội cởi bỏ áo cà sa, quăng đống kinh trên vai xuống…sông (vì cầu chỉ có 1 cây tre, đâu có chỗ để kinh), rồi nhãy ùm xuống nước.
Sau khi ôm dìu cô gái vào bờ, ông thầy này đã phải làm những động tác cấp cứu cho cô ta, kể cả ép tim và hô hấp nhân tạo.
Cô gái được cứu sống còn ông Thầy đã phạm gần hết các trọng Giới.
Nhiều thầy khác phản đối kịch liệt “choài ơi, tu kiểu gì thế này, không được gần nữ sắc, thế mà ….dzậy….coi sao được?”, rồi “Thầy gì trần như…Trần Minh (tức còn cái khố)…mất hết oai nghi tế hạnh”
Có thầy còn buộc tội “kinh sách, Phật pháp quý như dzậy, mà ông ta nở quăng xuống nước hết rồi !”.
Biết thân mình, ông ta nhờ huynh đệ nhặt lại áo xếp lại trả Thầy. Ông cúi lạy huynh đệ 2 lạy, lạy Sư Phụ 4 lạy rồi lững thững đi vào rừng.
Không còn vướng áo casa, không còn gánh kinh trên vai, ông đi bước nhẹ như mây.
Đại chúng im lặng, chỉ có Sư Phụ nở nụ cười từ bi. Cứu sống 1 người, chết mất 1 thầy.
Bởi thế dân…gian (hồ) mới chế lại lời bài hát:
“Từ đó không ai, ai còn gặp, gặp Thầy đâu nữa…chỉ có, có chim rừng nhiều khi thấy, Thầy thiền một mình…” (làm ơn hát đúng dấu dùm nha).
khùng khùng kể chuyện tiếu chơi, ai dè bị wánh, khùng ơi là khùng…
August 22, 2010 at 12:24am