Trích đại ý một truyện ngụ ngôn nước ngoài:
Chuột già sống lâu trong cái hang mà nó chăm chút xây dựng dưới gốc cây, nó có nhiều thức ăn và tiện nghi, nó quý cái hang lắm.
Một dạo trời mưa lớn, có một con chồn hôi và con rắn cạp nong tìm thấy cái hang khi tránh lụt, chúng nó tự tiện vào vì chuột nhỏ bé không làm gì ngăn cản được.
Con rắn chỉ đơn giản chiếm một góc nhỏ và ngủ. Trong khi con chồn hôi bắt đầu nói lời nham hiểm:
-Này bác chuột, nhà bác đẹp thế lại rộng rãi thoáng mát, kể từ bây giờ tớ sẽ ở đây luôn. Tớ thấy bác siêng năng nhanh nhẹn, vậy bác lo việc kiếm thức ăn, rắn giữ nhà còn tớ thông minh nhất, tớ sẽ làm người quản lý nơi này.
Thế là chồn hôi bày đặt sắp xếp kho lương thực, nó nào ngon nó cho vào miệng hết, còn bày đặt bảo chuột phải dọn lại cái này cái nọ, cũng nhằm giúp cho chỗ của chồn thêm tiện nghi.
Chuột căm giận lắm nhưng sức yếu thế cô, không làm gì được. Nó tiếc cái nhà lắm, nó thương từng góc nhỏ trong nhà mà giờ này đã thành của chồn hôi. Nó giả vờ bảo chồn là đi kiếm ăn. Ra khỏi hang một khoảng cách an toàn, nó mới nói vọng lại:
-Này con chồn kia, tôi quý cái nhà lắm nhưng tôi quý sự tự do hơn. Một kẻ tham lam nham hiểm như mi thì không thể nào có thể sửa cho tốt được, chỉ có thể trở thành món ăn cho kẻ khác thôi, phải vậy không ….bác rắn cạp nong?
Rắn cạp nong thức giấc, nó luôn luôn đói, và…
June 21, 2013 at 1:06pm