Có ông thầy già, sau bao năm nuôi dạy thì đệ tử cũng trở nên “quý tăng ni”, mỗi vị cũng có một chốn già lam khang trang. Rồi mùa Vu Lan nọ, chúng cùng nhau mời sư ông tới để trả hiếu.
Mâm cao cỗ lớn toàn những món chay hảo hạng, sư ông được vận một bộ casa vàng chóe ngồi nơi cao nhất.
Ngoài kia thì Phật tử đang xếp hàng chờ phần cơm.
Rồi quý thầy chợt nhận ra sư ông đi đâu mất.
Hóa ra là ông mặc lại cái áo nâu cũ rách, đội nón đứng xếp cuối hàng chờ tới phần mình.
Chúng đệ tử hoảng hốt chạy tới, bảo sư ông làm vậy coi sao được, chỗ của ngài là nơi tôn kính nhất cơ mà.
Ông già khóc nói hùi nào giờ ông có làm thế đâu. Ai tới chùa ông cũng tự nấu nướng, bưng dọn, mời khách phần ngon nhất, nhường khách chỗ cao nhất. Ông nói các trò làm khó ông quá, cả đời ông chỉ tưởng mình là cỏ rác ven đường mà thôi.
Mọi người chợt im lặng, như là có một vật gì quý giá lắm đã bị mất đi.
August 26, 2013 at 10:09pm