Băng y tế

Sáng nay đi làm, chị chủ nói “sorry e, hôm qua chị de xe ra đụng đuôi xe em, mà xe em ko sao hết nên chị cũng ko có nói e biết. Xe chị móp hết cái đuôi, giờ đang đem đi sửa và chờ bảo hiểm thanh toán,..”

Oài, xe mình có thấy trầy xước gì thêm đâu, vì nó vốn đầy sẹo mà! Chén kiểu chọi chén sành thì cách nào chén kiểu cũng lỗ! Xe của bà chị kia tệ lắm cũng 20k, còn xe mình cho ko ai thèm lấy. Lỡ đụng nhau thì 1 chiếc tốn $300 tiền bảo hiểm xe, chiếc kia còn y nguyên.

Có nhiều người nhìn thì hiền lành yếu đuối, chả làm gì hại ai, nhưng lỡ mà động vào họ thì cũng giống như tự tông vào tường. Bởi vì người đó có một bức tường vô hình bảo vệ. Còn có những kẻ thích bắt nạt người khác, ỷ sức ỷ quyền, thực ra lại dễ dàng bị lãnh đủ!

Chiếc xe của mình chả phải loại “phước dầy”, chỉ vì nó có vỏ dầy mà thôi. Máy móc thì đã như bà lão 90, chạy được cây số nào thì mừng chút ấy. Hôm trước đang chạy thì bị bay mất cái sun roof. Mất chỉ 1 miếng kiếng nhưng chả có gì thay được. Mua cái kiếng cũ cũng mất tầm 200d mà khả năng bay mất nửa cũng rất cao. Thế là chơi kiểu…VN, dán cho nó miếng nylon, nhìn xấu quắc nhưng mà bảo đảm ko thấm nước!

Hôm nay nó đang chạy thì bị tuột garanti. Xe số tay mà cứ ngừng là tắt máy thì rất bực mình còn bị ăn chưỡi. Đường còn xa mới tới nhà, mà chẳng có thời gian đi sửa, thằng tui kiếm đại miếng thiếc chêm vào chỗ chỉnh ga. Nhưng chả biết lấy gì giữ cho khỏi tuột ra. Cũng may là trong bóp tiền lúc nào cũng có vài miếng băng cá nhân, thế là thằng tui sửa xe theo cách nông dân thế này đây:

Chỉ bằng một miếng băng cá nhân mà chiếc xe có thể chạy ngon lành về tới nhà. Chỉ một miếng băng cá nhân có thể giải quyết một chuyện mà tưởng chừng to lớn: sửa chiếc xe đang nằm đường mà chẳng có cờ lê mỏ lết gì. Khi mở máy xe, cái miếng băng nó như thuộc về một thế giới khác, nhẹ nhàng và tương phản với mớ sắt thép nóng bỏng kia.

Chẳng phải đợi học xong lớp First Aid, thằng tui luôn mang theo băng y tế vì cái số mình cũng tối ngày bị đứt tay trầy xước. Nhưng mấy cái băng đó lại thường dc xài bởi…người khác, có lẽ mình chỉ tốn cái miếng băng, còn họ chịu đau dùm mình. Cũng có lẽ vì thế mà thằng tui được tài trợ đi học lớp First Aid, một trong các dự định mà tui “phải làm trước khi chết”. Người ta khuyên rằng bạn lúc nào cũng cần 1 túi 1st Aid những thứ tối cần thiết, vì ai biết đâu có khi mình bị hay mình có thể “give someone the second chance to live”.

Có nhiều chuyện tuy khác nhau nhưng có chung nguồn gốc. Cái xe bị đụng mà ko trầy, miếng băng keo lại đi dán vào máy xe,…cuộc đời phức tạp đa chiều nhưng cũng xoay quanh những điều dễ hiểu.

Có những loại “băng cá nhân” vô hình, đôi khi dán đúng chỗ cũng giải quyết được rất nhiều chuyện như trời sập. Nhưng dán ở đâu và như thế nào thì cũng cần phải đi học đấy!

27-11-13

Viết một bình luận